Versi | Odori D’Anima
Albatros là tên một bài thơ cổ. Thi văn, hay tính lãng mạn, dường như hay bị “quên lãng” trong thế giới hiện tại giàu có những công nghệ và kết nối tối tân. Thực tế, loài người chưa bao giờ cạn kiệt sự lãng mạn. Chúng ta giàu có tính thơ. Và khi nhận ra, cảm nhận và nói về những điều lãng mạn, bản thân chúng là tự nhiên là những nhà thơ.
Albatros là mùi hương thơ. Trong lành, trong sáng, Albatros “đậu” trên da hương thơm của nắng, của buổi sớm trong lành. Da dẻ cảm nhận sự trong lành, ửng hồng sự thích thú. Hoa hồng hòa tan trong nước nhẹ rất nhẹ, dịu rất dịu, thoảng hương mật dứa chín tới, thơm dìu dịu đê mê. Hậu vị, gỗ tuyết tùng càng khiến cho mùi hương – bầu không khí thêm tinh khôi và tĩnh tại.
Albatros là mùi hương bình yên, vô ưu, hướng nội và tươi sáng. Một vẻ đẹp trong veo và biết nuôi nấng phần cảm xúc tốt đẹp bên trong mỗi người.
Perfumer: Anne Sophie Baeghel
Concept & Creative Design: Stefania Squeglia
Hương
Hợp hương Nước, hợp hương Nắng, Dứa, hoa Hồng, Cỏ hương bài, gỗ Tuyết tùng, Xạ hương.
The Concept
When you talk about Poetry, you must include the Poets.
The Poet is the one, who does. The individual to become Poet. The symbol of all humanity.
The poet is a person using the human wings literally speaking. The wings open our sensitivity. Unfortunately, we often forget both our wings and our sensitivity.
Remember that it is the sensitivity that makes us fly high, but also the wings that can make us stumble, so we will be laughed at.
No one has ever described such ambivalence better than Charles Baudelaire in his poem Albatros. We are all Albatros. We can soar majestically in the air of life and awkwardly stumble upon our own wings. We arouse admiration but also derision. Because some people have forgotten their Albatros.
It is a wind of Freedom, without fear, hesitation and shame.
A cerulean horizon that welcomes those, who want to open their wings.
The poem
The Albatross
Translations by Eli Siegel
Often, to amuse themselves the men of the crew
Lay hold of the albatross, vast birds of the seas—
Who follow, sluggish companions of the voyage,
The ship gliding on the bitter gulfs.
Hardly have they placed them on the planks,
Than these kings of the azure, clumsy and shameful,
Let, piteously, their great wings in white,
Like oars, drag at their sides.
This winged traveler, how he is awkward and weak!
He, lately so handsome, how comic he is and uncomely!
Someone bothers his beak with a short pipe,
Another imitates, limping, the ill thing that flew!
The poet resembles the prince of the clouds
Who is friendly to the tempest and laughs at the bowman;
Banished to ground in the midst of hootings,
His wings, those of a giant, hinder him from walking.